BỤI PHẤN THÔI
BAY!
Thức trọn đêm dài giữa
tiết đông
Chơi vơi bấc lạnh chốn
thư phòng
Nghe từng tiếng gió
hàng dương thét
Thấy tựa sân chơi cánh
phượng lồng
Cửa Khổng tầng tầng xây
hiếu hạnh
Sân Trình lớp lớp đắp
môn tông
Giờ đây bụi phấn thôi
vương tóc!
Nguyệt ngã hiên tây
chút chạnh lòng!
TRỌNG NGUYỄN
*
NGỌNG NGỊU NỖI
ĐỜI
Ngọng ngịu vần thơ lúc
lập đông,
Tìm quanh ý tứ lạc
trong phòng,
Nghĩ mình mất dạy mà
đau dạ,
Ngẫm phận bảy nghề khiến
quặn lòng,
Chẳng trách nghiệp
duyên nơi Phật đạo.
Không than phần số chốn
thiền tông,
Lênh đênh vô định chưa
an lạc,
Có lẻ xưa ta là ngựa lồng!
HT
*
TÌNH VƯƠNG
Khe lùa bấc thổi buốt
ngày đông
Lặng lẽ riêng ta chốn lạnh
phòng
Tiếng trống còn vang
trong sách vở
Lời ca mãi vọng giữa
trang lòng
Cần cù giáo nghiệp gin
nguồn cội
Tận tụy hành nghề giữ gốc
tông
Bục giảng trường
xưa hoài đọng dạ
Tình vương bụi phấn gió
mưa lồng’
HƯƠNG THỀM MÂY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
*Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*