Thơ » Việt Nam » Tây
Sơn » Ngô Thì Nhậm » Ngọc Đường xuân khiếu
CỔ TỰ
Tằng lâu duyệt lịch kỷ
tinh sương,
Thắng cảnh u khê dĩ
bán hoang.
Trai táo yên tiêu
xuân thảo mậu,
Hoa giai lộ lãnh cốc
phong lương.
Nhiễu lâm linh thước
y hàn thụ,
Khấu án bằng tăng xí
điểu hương.
Thiên cổ liêu liêu di
tích tại,
Triêu dương quá liễu
hựu tà dương.
Bài thơ này cũng mang
phong vị “cảm thán thời đại điêu tàn” như bài trước.
Nguồn: Ngô Thì Nhậm
toàn tập (tập II), NXB Khoa học xã hội, 2004, tr. 113
*
Dịch nghĩa : Tầng lầu cao trải qua bao năm
tháng
Dòng suối thâm u với một cảnh đẹp đã hoang
tàn quá nửa
Bếp chay khói tắt ngấm cỏ xuân mọc tràn
Thềm hoa sương gieo,gió đông lạnh lẽo
Chim linh thước liệng quanh rừng tìm nương
bụi cây lạnh
Nhà sư nghèo cúi đầu trước bàn thờ đốt nén
hương nhỏ
Nghìn xưa xa vắng di tích cổ còn đây
Hết bóng nắng soi buổi sáng lại đến buổi
chiều
CẢM DỊCH
Trải bao năm tháng một Phật đường
Con suối còn đây giữa cảnh hoang
Tắt ngấm bếp chay thay lảy cỏ
Gió lùa lối gạch quẩn quanh sương
Lượn vòng chìm thước tìm nơi trú
Kính cẩn bần tăng đốt nén hương
Cổ tự nghìn xưa trông vắng quá
Tà dương hết bóng lại tà dương
HƯƠNG THỀM MÂY 4.11.2023
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
*Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*