CHẠNH CANH GÀ
Mai già lặng ngắm mảnh trời xa
Quyện nắng hoàng hôn quạnh quẻ nhà
Dạ cũ còn vương thềm lá rụng
Lòng xưa mãi đọng lối trăng qua
Mơ màng bóng mận chiều phai khói
Thổn thức tình lan buổi nguyệt tà
Cạn chén đêm sầu xao xuyến dạ
Niềm riêng nghoảnh lại chạnh canh
gà.
Hương Thềm Mây
*****
Xin vui họa cùng huynh
ÔM ÁNH TRĂNG TÀ
Lưng còng mỏi gối chặng đường xa
Mải miết mà sao chửa tới nhà
Mãi nhớ điền trang hồn tớ quạnh
Càng thương cô lữ kiếp người qua
Nôn nao mây ấy chao hình nhạn
Xao xác vườn đây vọng tiếng gà
Thơ họa gửi đi nào ngủ được
Đành ôm huyền ảo ánh trăng tà.
Phan Tự Trí
*****
NỖI LÒNG NGƯỜI XỨ XA!
Ai đã tha hương ngàn nẻo xa
Khiến lòng xa xót nhớ quê nhà,
Trông vời đàn én vừa chao đến,
Nhìn nuối cánh diều mới liệng qua.
Lại thấy tóc xanh chừ nhuốm bạc
Và xem màu nắng đã vương tà,
Nỗi buồn viễn xứ sao cay đắng!
Nghe vọng đâu đây một tiếng gà!
Hoành Trần
thơ rất hay
Trả lờiXóa