ĐÃ CẠN BỜ
Sóng vỗ trùng khơi sóng
thét gào
Lệ đau trăn trối giữa
trăng sao
Xác chết thủy sinh bồng
bềnh nước
Mà xa xót ruột thấu trời
cao
Lệ nhòa bãi cát dân điên
đảo
Còn chi cái sống đã hư
hao
Quặn dạ ngư dân sầu biển
chết
Mà lòng vô vọng tận trời
xa
Khi lòng nham hiểm đã ra
tay
Vạn đám sinh linh phải
đọa đày
Biển chết rừng cằn ...ai
gây tội
Chữ vàng chữ bạc vỗ cánh
bay!
Những sáng trời lên
thuyền nằm khóc
Bao ngày đất nẻ ruộng
đồng khô
Khổ lắm trời ơi đời sao
vậy
Cái sống trời ban đã cạn bờ!!!
GM.Nguyễn Đình Diệm